Hồi ức
- Cũng đã lâu rồi tôi không thấy lại những đoạn thời gian cũ.
- Vậy sao? Thế cậu đã thấy gì?
Tôi nghe rõ mồn một tiếng cười của trẻ nhỏ, kêu đing đoong như tiếng chuông gió.
Tôi thấy lại ngôi nhà có mái vòm và có nhiều ô cửa kính.
Tôi thấy khu vườn của mình có tử đằng và linh lan.
Tôi thấy cành hồng leo màu trắng và đỏ đang giăng kín chiếc ghế gỗ đã phủ rêu phong trầm.
Đoạn, tiếng trẻ con bỗng im bặt, tôi như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng để mơ về một chiêm bao khác.
Trước mắt tôi giờ là một hàng rào kẽm gai, len lỏi qua từng sợi kim loại lạnh tanh là cánh hoa phù tang đỏ thẫm màu máu.
Dưới chân tôi trải dài bụi đất đỏ và sỏi.
Tiếng chuông leng keng của chiếc xe kem ốc quế, tiếng rao của cô bán chè, tiếng những viên bi lách cách va vào nhau, và tiếng con chuồn chuồn bị bắt bởi đứa trẻ nghịch ngợm nào – chẳng hiểu sao, từng thứ âm thanh một lại trở nên rõ ràng với tôi đến thế.
Như người ta hay nói, đôi khi bạn sẽ bắt gặp đâu đó một cảm giác thật quen thuộc, nhưng chắc chắn không thuộc về hiện tại.
Tôi thật sự có một chút nghẹn lại, vì dường như, có lẽ, tôi đã suýt quên đi tất cả.
Chỉ là… tôi ít khi thấy bình yên khi ngoái lại đằng sau.
Nhưng hôm nay, tôi lại thấy tà áo dài của ả, văng vẳng bên tai tiếng cười của ả trong mưa, tôi thấy lòng mình khang khác.
Tôi tự hỏi, chẳng biết sau tất cả bão giông, liệu chúng ta có thể mỉm cười thật nhẹ vào phút giây tương phùng – với những ngày tháng đã quá cũ mèm tự lúc nào chẳng biết.
- Vậy sao? Thế cậu đã thấy gì?
Tôi nghe rõ mồn một tiếng cười của trẻ nhỏ, kêu đing đoong như tiếng chuông gió.
Tôi thấy lại ngôi nhà có mái vòm và có nhiều ô cửa kính.
Tôi thấy khu vườn của mình có tử đằng và linh lan.
Tôi thấy cành hồng leo màu trắng và đỏ đang giăng kín chiếc ghế gỗ đã phủ rêu phong trầm.
Đoạn, tiếng trẻ con bỗng im bặt, tôi như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng để mơ về một chiêm bao khác.
Trước mắt tôi giờ là một hàng rào kẽm gai, len lỏi qua từng sợi kim loại lạnh tanh là cánh hoa phù tang đỏ thẫm màu máu.
Dưới chân tôi trải dài bụi đất đỏ và sỏi.
Tiếng chuông leng keng của chiếc xe kem ốc quế, tiếng rao của cô bán chè, tiếng những viên bi lách cách va vào nhau, và tiếng con chuồn chuồn bị bắt bởi đứa trẻ nghịch ngợm nào – chẳng hiểu sao, từng thứ âm thanh một lại trở nên rõ ràng với tôi đến thế.
Như người ta hay nói, đôi khi bạn sẽ bắt gặp đâu đó một cảm giác thật quen thuộc, nhưng chắc chắn không thuộc về hiện tại.
Tôi thật sự có một chút nghẹn lại, vì dường như, có lẽ, tôi đã suýt quên đi tất cả.
Chỉ là… tôi ít khi thấy bình yên khi ngoái lại đằng sau.
Nhưng hôm nay, tôi lại thấy tà áo dài của ả, văng vẳng bên tai tiếng cười của ả trong mưa, tôi thấy lòng mình khang khác.
Tôi tự hỏi, chẳng biết sau tất cả bão giông, liệu chúng ta có thể mỉm cười thật nhẹ vào phút giây tương phùng – với những ngày tháng đã quá cũ mèm tự lúc nào chẳng biết.
Nhận xét
Đăng nhận xét