Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2021

Đêm Ngày

Tôi thấy anh ta hôn lên trán em. Anh lấy ngón tay mình trượt từ sóng mũi xuống đôi môi em, bàn tay anh đan lấy từng ngón tay em mềm. Anh vẫn cười khi em bảo rằng tay anh thô ráp nhưng ấm áp, một hơi ấm dễ làm người ta muốn tựa vào. Phố thị về đêm vẫn lạnh lẽo như thế, những kẻ nhân tình, với những con tim còn nóng hổi, hay lang thang cùng nhau trên những cây cầu được mạ lên khung cảnh như một kinh đô ánh sáng thứ thiệt. Có lẽ vì lạnh mà em thường siết lấy anh chặt thêm một chút, người anh tựa nhẹ vào lòng em, kể em nghe về thứ gì đó ngay trước mắt, hay nếu không có gì để kể, anh thường thủ thỉ rằng anh đã nhớ em rất nhiều. Em bảo rằng em thích hoa hồng, anh đã xếp cho em một cành hồng trắng và một cành màu xanh, một màu anh thích và một màu em yêu. Đó là hai cành hồng được gấp một cách lộn xộn nhất mà em đã từng nhận, và có lẽ là hai cành hồng rực rỡ nhất em đã từng ôm vào lòng. Tôi biết lúc đó, em đã vui như đứa trẻ vừa nhận được một món quà thật quý giá, thật tráng lệ, thật quá sức...

Hai nửa

Cơn đau như xé toạc đầu hắn ra làm hai nửa, hắn cào cấu lên hết những thứ hắn có thể với đến được. Hắn đang điên loạn? Hay hắn đang vô vọng tìm một điều gì đó, từ ai đó? Chẳng ai biết, chẳng ai buồn biết. Mắt hắn dần nhòe đi, hắn nghe tiếng tru đêm đang kể lại một câu chuyện, một nửa là tình, nửa còn lại là khắc thời gian chẳng thuộc về hiện tại hay tương lai. „Ai đã đẩy ai xuống hồ?“ Hắn suy nghĩ vẩn vơ về câu hỏi này rất lâu, rồi hắn tặc lưỡi khi nghĩ đến viễn cảnh mặt nước vỡ toang ra nuốt lấy một kẻ cô độc, và rồi đôi giày đã cũ sẽ bơ vơ trên thành cầu cho đến khi có ai tìm thấy. Cũng đã lâu rồi hắn không nghĩ về những điều quá đỗi tăm tối này, hắn cũng không biết điều gì thôi thúc hắn một lần nữa chạm vào Vùng Cảm Xúc Cấm đến thế. Con người hay bảo rằng họ có nhiều lý do để sống, ấy mà có những kẻ vẫn tự hỏi lòng, nếu loài người lập tức quên đi sự tồn tại của ta vào giây phút ta để lại một đôi giày cũ, không có đau đớn hay khóc than, có lẽ, ta sẽ không ngần ngại mà nhắm mắt, tan v...

Trà 2

Có những câu hỏi làm ta chợt lặng người hồi lâu, ấy thường là lúc trong lòng ta đã có câu trả lời, nhỉ? „Nếu được buông xuống tấm lụa gai trên vai, nếu được quên đi tất cả và cất một tiếng khóc chào đón một cuộc đời thật êm ái và viên mãn, liệu cậu có chọn lựa điều tuyệt vời ấy ngay tức thì?“ Hắn nhìn lên uể oải chẳng nói gì, có lẽ chẳng biết nói gì, hay chẳng muốn nói gì. Hắn tự hỏi, vì sao hắn lại lưỡng lự trước câu hỏi đó đến thế. Chúng ta lớn lên nhanh đến mức đôi khi bắt gặp lại một vị khách lữ hành từ dĩ vãng, và ta luôn giật mình nhận ra rằng thời gian đã dài đằng đẵng đến thế thật sao. Ấy là người thân, người bạn, người tình, hay một người nào đó làm ta có chút bồi hồi nhưng chẳng rõ danh phận. Họ sẽ đi ngang cuộc đời bạn, đôi khi chỉ để gửi một lời chào, nhưng cũng đôi lúc, họ để lại một gói tình bị ai đó lãng quên, đã từ lâu chẳng ai đoái hoài đến. Chẳng phải khoảnh khắc quá khứ mạnh mẽ nhất là khi chúng ung dung trở về, ngay lúc ta cứ nghĩ rằng ta đã quên mọi thứ về chúng...