Đêm Ngày
Tôi thấy anh ta hôn lên trán em. Anh lấy ngón tay mình trượt từ sóng mũi xuống đôi môi em, bàn tay anh đan lấy từng ngón tay em mềm. Anh vẫn cười khi em bảo rằng tay anh thô ráp nhưng ấm áp, một hơi ấm dễ làm người ta muốn tựa vào. Phố thị về đêm vẫn lạnh lẽo như thế, những kẻ nhân tình, với những con tim còn nóng hổi, hay lang thang cùng nhau trên những cây cầu được mạ lên khung cảnh như một kinh đô ánh sáng thứ thiệt. Có lẽ vì lạnh mà em thường siết lấy anh chặt thêm một chút, người anh tựa nhẹ vào lòng em, kể em nghe về thứ gì đó ngay trước mắt, hay nếu không có gì để kể, anh thường thủ thỉ rằng anh đã nhớ em rất nhiều. Em bảo rằng em thích hoa hồng, anh đã xếp cho em một cành hồng trắng và một cành màu xanh, một màu anh thích và một màu em yêu. Đó là hai cành hồng được gấp một cách lộn xộn nhất mà em đã từng nhận, và có lẽ là hai cành hồng rực rỡ nhất em đã từng ôm vào lòng. Tôi biết lúc đó, em đã vui như đứa trẻ vừa nhận được một món quà thật quý giá, thật tráng lệ, thật quá sức...