Come out

Hắn rảo bước trên con đường đất đỏ lổm chổm không còn vẹn nguyên, hắn đang tìm về căn nhà có cánh cổng sắt màu vàng đã tróc sơn. Có vẻ như lúc này người ta chưa dư dả đến mức để xây một cái hàng rào sắt kiên cố, vì vậy nên hai bên đường được phủ kín bởi những bụi cây kéo dài thành rào, những thứ cây có gai. Hắn nghe thấy tiếng chuông từ nhà thờ gần đó, tiếng lách cách của những viên bi, tiếng xẹt xẹt của chiếc CD bị xước, tiếng lũ trẻ chơi trốn tìm: năm, mười, mười lăm, hai mươi,...

„Đây rồi“, hắn khẽ thì thầm. Chiếc ổ khóa cũ mèm chẳng khiến người ta khó lòng để mở, chầm chậm thôi, hắn tiến vào khuôn viên rộng lớn của ngôi nhà đã phủ rêu phong. Vườn hoa trước hiên nhà đã trống hoác tự lúc nào, đến cây cỏ cũng không thể sống nổi, cả bọn côn trùng cũng chẳng còn thèm trú ngụ thêm một ngày. Có vẻ như gia chủ đã bỏ rơi nơi này từ lâu, hay có chăng nơi này đã mục ruỗng như thế từ ban đầu, hắn không chắc. Hắn biết rõ lối đi của căn nhà này: cửa chính sẽ dẫn đến phòng khách, đi tiếp sẽ thấy cầu thang dẫn lên gác xép. Bước lên từng nấc thang, hắn nghe thấy tiếng kẽo kẹt của xiềng xích ghê rợn, não nề. Mở khóa gác xép, hắn tiến lại gần ngôi mộ đang nằm lặng lẽ một góc.

„Tôi lại tìm thấy cậu rồi“, hắn nói.
Cậu ngước lên nhìn hắn, vẫn không thôi ngồi co ro trên nấm mồ của mình. Hắn chìa ra một phong thư, bất chợt, cậu nhìn hắn trân trân như vừa hiểu ra điều gì.
„Đã đến lúc rồi“, hắn nói.
Hắn ôm chầm lấy cậu. Đôi mắt cậu dần nhòe đi, người cậu bắt đầu run bần bật, những vết thương bỗng ửng đỏ rồi rỉ máu. Cậu thét lên tiếng ai oán như xé toạc không gian ra. Hắn nghe rõ mồm một thanh âm trong cậu: tiếng kinh cầu, tiếng nguyền rủa, tiếng khóc than và lời sám hối. Những giọt lệ không ngừng lăn trên má cậu. Miệng cậu khô khốc chẳng nói nên lời, cậu cứ ú ớ như chẳng thể tin nổi điều hắn nói. Ôm lấy đứa trẻ đang dần ngất lịm vào lòng, hắn bắt đầu à ơi tiếng ru đêm rồi nói khẽ:
„Không kịp... tôi đã không kịp cứu cậu rồi. Ngủ ngoan đi nào cậu bé của tôi, đã đến lúc rồi, lần này, để tôi thay cậu đối diện với họ.“

Vang vọng từ đâu vẫn có tiếng trẻ con chơi trốn tìm: „năm, mười, mười lăm, hai mươi“...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước