Man di

Mây đen bỗng che mất đi một phần của ánh sáng trăng, tiếng cười khanh khách của tộc man di đang chạy khắp những cống rãnh, chúng bốc mùi và tăm tối. Man di mang trong mình những niềm tin mục nát, có khát vọng làm ô uế huyết mạch của giá trị loài người. Chúng đồn thổi những tin đồn thất thiệt, chúng thích sự chia rẽ, thích được xem là công lý và được phụng thờ. Tôi thấy họ đang vây quanh một thiên thần, lột sạch bộ váy và vàng vòng của cậu ta, đeo lên cổ cậu một chiếc gông làm bằng lưỡi người, nhớp nháp và còn tanh mùi thịt chết. Tôi thấy cậu rũ bỏ linh hồn mình. Đôi cánh bị gãy và triều thiên đang rỉ máu, cậu đang giận dữ và cuồng nộ. Đám man di man rợ nhưng hèn nhát, chúng chẳng làm gì được cậu nữa. Vì thế, chúng kéo bộ lạc đốt đi những đền thờ cậu vắng mặt, đổ máu bò lên toàn thể hội đường, để những người cậu yêu thương phải bị thiêu rụi trong biển máu.

Trăng đêm nay sáng như một sân khấu kịch, tôi siết lấy cành hồng trên tay, dõi theo bóng cô đang vồ vập, đắm say, đau đớn. Cô có đôi mắt buồn màu đỏ, trên cổ lấp lánh những vì sao bằng nhựa kêu leng keng như tiếng trẻ con mới lọt lòng. Tôi thấy bàn tay cô rách tươm như vừa cố giữ lấy một sợi tơ mịn nhưng chẳng thể. Tôi thấy man di đưa một bé gái lên bàn hiến lễ, họ dùng lưỡi mình cắt cổ một con chiên, rưới máu chiên vấy bẩn chiếc váy trắng của cô bé, như một dấu hiệu rằng mọi vết nhơ tội đồ đang được đổ lên đầu tế phẩm. Tôi nghe tiếng oán hận và nguyền rủa của vật tế bị mất tích bao trùm cả xứ sở.

Kìa loài người có nghe thấy không, tiếng buộc mình thú tội của từng cánh hoa cúc dại đang rơi xuống đất: có tội, không có tội, có tội, không có tội…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước