thần thánh

Nhìn vào bầu trời đen đặc không trăng không sao, tôi nghĩ miên man về mặt trời, về Galileo.

Tôi như nghe một lần nữa tiếng người ta kết án Galileo. Tôi như nghe tiếng thét của ông trước mặt Giáo Hoàng khi bị lôi khỏi phiên tòa của Giáo Hội Thiên Chúa giáo vào khoảng thế kỷ 17: „Dù sao Trái Đất vẫn quay!“. Vì câu chuyện Trái Đất được tạo ra trong 6 ngày được mô tả trong Sách Sáng Thế, Hội Thánh từng quan niệm rằng: Trái Đất phải là trung tâm của vũ trụ, mọi vật thể đều phải quay quanh nó. Học thuyết Nhật Tâm của Galileo do thế mà từng được cho là đi ngược lại với Thánh Kinh, ông bị Giáo Hoàng kết án là dị giáo, bị buộc phải chối bỏ công khai niềm tin vào học thuyết của mình, và bị tước đi sự tự do cho đến hơi thở cuối cùng. Galileo đã phải đợi đến 300 năm, ngày mà Giáo Hội thừa nhận ông đã đúng và xóa bỏ tội dị giáo của ông.

Tôi nghe thấy Martin Luther phẫn nộ điên cuồng khi nhắc về Giáo Hoàng, tôi nghe thấy ông ta chửi rủa về việc thu tiền khi ban ân xá của nhà thờ Công Giáo vào thế kỷ 16; về việc Johann Tetzel, tu sĩ dòng Đa Minh và là ủy viên Giáo Hoàng đặc trách việc ban các ân xá, được gửi sang Đức để bán các ân xá nhằm lấy tiền xây cất đền thờ thánh Phêrô tại Roma. Với Luther, việc đó chẳng khác gì buôn thần bán thánh. Người ta đến giờ vẫn lưu truyền: „Luther luôn nhấn mạnh rằng vì chỉ có Thiên Chúa mới có quyền tha tội, những người yêu sách rằng các ân xá tha mọi hình phạt cho những người mua và ban cho họ ơn cứu rỗi là sai lầm“. Tôi thấy ngón tay của Luther chỉ vào Giáo Hoàng lúc bấy giờ và đanh thép hỏi trong luận thuyết 86 của mình: “Tại sao Đức Giáo Hoàng có của cải giàu sang lớn hơn người giàu nhất là ông Crassus, lại xây Vương Cung Thánh Đường Thánh Phêrô với tiền của người nghèo thay vì với tiền của chính mình?”.

Công đồng Vatican I diễn ra vào khoảng 1870, quy tụ hàng trăm giáo sĩ từ khắp mọi nơi, tuyên bố một tín điều rằng Đức Giáo Hoàng là bất khả ngộ – một đấng tối cao không thể phạm sai lầm, và rằng tất cả mọi sự từ lời Ngài đều là tín điều. Một vài giáo sĩ đã đứng lên ra về, ly khai khỏi Hội Thánh Công Giáo. Tôi thấy mặt trời hôm đó đỏ như máu của những đức tin đã nằm xuống vì cuộc Thập Tự Chinh.

Chỉ là một buổi tối bình thường tự nhiên ngồi nghĩ miên man: những thứ tưởng chừng là sai lầm nhưng lại có thể là sự thật và ngược lại; có chăng những niềm tin thần thánh biết đâu lại rất con người, cũng có tính chính trị, cũng có tiền bạc, cũng có máu và quyền lực?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước