Nắng
Ngày mai nắng lên, ta lại phơi tim mình trên khung cửa sổ có nắng lãng đãng xuyên vào, để hong khô những gì còn sót lại.
Con người ấy mà, không phải lúc nào cũng có thể chiêm ngưỡng một cơn nắng tách vỏ khỏi mây trời, rồi cất tiếng khóc Bình Minh chào ngày mới. Nắng thường sẽ đến vào lúc ta không ngờ tới. Khi hai hàng mi buông nhau ra, để nhãn cầu bắt đầu tiếp thu dấu hiệu đầu tiên của sự sống, nắng đã chễm chệ trên bầu trời. Như thế đấy, nắng thường đã xuất hiện ngay khi ta đang say một giấc mộng, vào lúc mà con ngươi hãy còn được lấp đầy bằng bóng tối còn sót lại từ đêm qua. Ánh sáng trong giấc mộng của ta là ngọn nến yếu ớt vừa bị tan đi vì cơn gió bão. Nỗi sợ thiếu ánh sáng ào ào như một cơn mưa mộng, làm ướt đẫm mọi thứ ở trong tim. Đó là một cơn ác mộng. Khi ta gặp ác mộng, cơ thể bắt ta phải ngừng mơ. Tỉnh giấc. Hóa ra chỉ là một giấc mộng. Nắng từ ô cửa sổ xuyên vào mặt, vào tim khi con người vừa tỉnh giấc. Uể oải bước ra giường, ta dọn dẹp lại những gì còn ngổn ngang dưới chân mình. Ta đặt chiếc đĩa than của Tchaikovsky vào máy ghi, bỏ mật ong vào tách trà hoa cúc bạc hà, lật đến trang sách về nghệ thuật của Chagall và bức họa Der Opfer von Isaac. Chợt, ta mỉm cười vì nhiều thứ đẹp đẽ ở hiện tại. Hóa ra ta có thể bắt đầu ngày mới cùng nắng một cách êm đềm và an yên đến thế. Trên khung cửa sổ đang đung đưa một con tim đã dần khô ráo từ trận mưa hôm qua. Đi ngang qua những thứ được nắng rọi vào, ta dễ ngửi thấy mùi nắng như sương đang hôn vào đôi môi của mình, rất nhẹ...
Nhận xét
Đăng nhận xét