Sự chuyển giao
Tôi thích thời khắc của sự chuyển giao, thời khắc mà cái chết và sự sống quyện vào nhau như những người tình. Tôi thích mùa thu, mùa của một cái chết ấm áp. Những mạch lá bắt đầu vàng úa, rơi xuống đất, rồi qua đời. Cuộc đời của những bông hoa cũng không thể tránh khỏi trình tự ấy. Không như mùa hè, nhiệt độ vào thu dần trở nên bớt oi bức hơn, thay vào là những cơn gió lành lạnh sượt qua gò má. Cũng không như mùa đông, khi mùa thu sang, người ta vẫn có thể đón những cơn nắng đẹp. Thật tuyệt làm sao khi mọi thứ vẫn chưa kịp chìm vào một lớp màu xám xịt u uất.
Tôi cũng thích thời khắc lên đèn vào chiều muộn. Đó là một sự chuyển giao rõ rệt trong ngày, một dấu chỉ cho tôi biết rằng, lại một ngày nữa đang hấp hối. Vào phút giây sắp trôi vào viên miễn, cái ta gọi là Một Ngày có kịp sống chưa? Khi người ta đã sống, họ đều có một cuộc đời để kể. Một Ngày của bạn đã kể cho bạn điều gì vào thời khắc sau cuối ấy? Tôi thích cách Rachel kể về những câu chuyện qua ô cửa sổ tàu điện. Cũng đã từ lâu, tôi hay tò mò những thứ đằng sau những ô cửa sổ lấp lánh bóng người. Thật tiếc rằng người ta không dễ tìm thấy dấu hiệu của con người ở vùng đất này. Hôm nay lại là một căn phòng ấm cúng, hay nó chỉ trông như thế, tôi không biết nữa, tôi nghĩ mình thích ánh đèn vàng trên trần. Đó là một căn phòng sáng trưng, nhưng không có bóng người. Tôi dường như đứng yên một lúc, để tìm kiếm một con người có lẽ. Việc không có dấu hiệu của sự sống, làm ánh đèn vàng cũng trở nên lạnh dần. Thật tuyệt khi nghĩ đến việc những khung cửa sổ đã thấy rất nhiều con người trong những căn nhà trông như bị bỏ rơi ấy. Chúng có tận mắt thấy cả cuộc đời của gia chủ, có nghe thấy tiếng thì thầm của họ về một màn đêm màu trắng? Tự dưng tôi cứ nghĩ vu vơ, nếu mà những ô cửa kia biết nói, chúng hẳn phải có nhiều điều để kể lắm. Tiếc rằng cửa sổ chỉ là cửa sổ, chúng chỉ ở đó như một kẻ hiền triết bị câm bị điếc. Vì chúng không thể nói, nên chúng lặng im. Vì chúng lặng im, nên chúng trông như không có một cuộc đời để kể.
Nhận xét
Đăng nhận xét