Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2022

Tử tế

Trong lĩnh vực chăm sóc người mắc hội chứng mất trí nhớ (dementia), việc đi vào cuộc đời và quá khứ của họ giúp người chăm sóc thuận tiện trong việc tối ưu hóa cách giao tiếp và phương pháp tiếp cận với bệnh nhân. Một trong những điều cần thiết là nhận biết những yếu tố bi kịch trong cuộc đời của người mắc dementia, để bảo vệ họ khỏi những tác nhân gây kích động tinh thần. „T, chào mừng con đến với viện. Trước khi cô dẫn con đi gặp các cụ, cô muốn nói trước rằng tụi cô và các cụ đôi lúc như một gia đình vậy. Vì vậy nên con đừng sốc nếu cách nói chuyện của các cụ với chúng ta có chút xởi lởi, ngang hàng. Những cư dân ở đây đều bị mắc hội chứng dementia. Phần lớn trong số họ đã quên đi thân nhân của mình, quên đi nơi mình thuộc về. Chúng ta giờ là người duy nhất bên cạnh họ mỗi ngày. Chúng ta là người cho các cụ dịch vụ chăm sóc sức khỏe, nhưng cũng là nhà, là những người thân nhân cuối cùng trong tâm trí họ. Và một điều cần lưu ý nữa, ở đây con không nên nói về chủ đề chiến tranh, vì cá...

Anh

21.12.2022 Ngày sinh nhật đến nhẹ nhàng đến mức tôi suýt chẳng nhận ra. Nếu anh không nói rằng còn vài ngày nữa sẽ là 21.12, tôi có lẽ cũng đã quên mất rồi. Ngày sinh nhật của mình, tôi phải đi làm đến tận 20h, vì vậy mà mọi thứ trôi tuồn tuột từ sáng đến tối, không đọng lại gì đến tận gần hết ngày. Vài tuần trước, anh ngỏ ý muốn đến Ludwigshafen vào ngày hôm ấy. Tôi đã từ chối. Dù gì cũng chỉ là một ngày sinh nhật, tôi đã nghĩ thế. Tôi đã nghĩ mình sẽ không cô đơn đâu. 20h ngày 21.12.22 , tan làm, tôi đến chỗ giữ xe để lấy xe đạp về nhà. Chợt tôi tự nói với mình: “Heute habe ich Geburtstag. Heute ist mein Geburtstag, oder?” Tôi thấy mình như muốn khóc. Khi tôi đã hoàn thành công việc của một ngày, tôi thấy mình như bị bỏ lại vào lúc 8 giờ tối. Khi tôi phải đối diện với vài tiếng đồng hồ cuối cùng của ngày, một mình, với chính tôi. Anh đã đến. Tôi vui vì cuối cùng mình đã mời anh đến. Anh đến cùng bốn chiếc bánh muffin anh tự làm, một đóa hoa, hai chiếc cốc, một quyển ...

Ta nói về sự chết

 – Sao em nói đến tương lai gì cũng phải kèm theo việc ta sẽ chết vậy? – Em luôn nghĩ về nó mà. Cái chết giúp em biết mình nên sống như thế nào. Em thấy mình cần hiểu nhiều về sự chết, để biết điều gì là quan trọng của sự sống. Nhìn vào sự chết, tôi thấy gì? Vài năm về trước, tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể nhìn thấy nhiều cái chết ở gần đến thế. Ngồi bên cạnh những bệnh nhân đang đếm từng tiếng thở cuối, tôi luôn tự hỏi: liệu họ đã hạnh phúc chưa? Liệu họ đang nghĩ về điều gì? Nhiều người già mắc hội chứng mất trí. Họ quên đi cuộc đời của mình. Tôi đã nhiều lần thấy các cụ dáo dác chạy khắp viện dưỡng lão để tìm con – vì chúng cần phải đến trường, vì bọn trẻ không thể ở một mình. Phần lớn những cụ ấy là mẹ. Những giây phút cuối đời, khi người mẹ đã quên cả chính mình, mảnh ký ức cuối cùng còn bám víu lấy họ là sự thôi thúc chăm lo cho con. Những lúc thấy các cụ già lẩn thẩn đi tìm con, tôi luôn thấy nhói lòng. Ngồi xuống, chạm vào những cánh tay đang run rẩy, tô...