Màu xanh lá

Vào một ngày chẳng làm gì, họ nằm bên nhau dưới thảm cỏ trong khu vườn của một tòa lâu đài trông hơi sến sẩm. Nắng xuyên qua vòm cây, đậu vào những trang sách đang lật dở. Cậu đang đọc về những cái chết quyện vào mùi thuốc khử trùng. Cậu thích thú với những suy tư về làn ranh sinh tử. Đó là một bản tản văn dễ làm người ta thấy ngộp thở. Sau cùng, thật có lắm kẻ tìm kiếm ý nghĩa của sự tồn tại. Nhưng cậu có vẻ tin rằng, chúng ta rồi có thể tìm thấy mọi câu trả lời trong cái chết. Thôi, ta lại quay về khu vườn. Những con người lặng lẽ bên nhau trên một khu vườn chẳng phải của mình. Họ neo vào ngôn từ mà lặn vào thế giới khác. Họ đã vẫn không buông tay nhau. Thời gian như vì bị nương vào những ngọn cỏ mà trôi chầm chậm đi một chút. Cỏ? Chúng có mùi gì? Là mùi nắng, sương hay mùi của lá? Chúng xào xạc trong gió. Chúng đang sống, hay đang tồn tại? Tĩnh lặng một chút, ta thấy nhiều sự tồn tại đang đan vào nhau, chằng chéo lên nhau. Chúng không nhất thiết có một sự sống, nhưng có vẻ như sự tồn tại nào cũng mang trong mình một sự thi vị. Cậu thấy như mình đang phải lòng một sự tồn tại có màu xanh của lá. Cậu nghĩ, những sự tồn tại còn có thể tan vào nhau, thấm vào đất. Nếu may mắn, chúng sẽ nuôi dưỡng một sự sống đang bị chôn vùi, bị lãng quên bởi loài người, có lẽ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kẻ Dệt Mộng

Còn bao xa?

Một điều ước