Ta sẽ mất nhau
Dù có thể bạn chẳng muốn nghe hoặc bạn chẳng để tâm, nhưng tôi muốn nhắc bạn rằng, rồi ta nhất định sẽ mất nhau, vào một lúc nào đó.
Tiến vào phòng bệnh để kiểm tra tình trạng bệnh nhân, tôi thấy ông nằm cuộn mình trên giường, mắt ông đỏ hoe.
“Con chào ông. Ông vừa khóc sao?”, tôi hỏi nhẹ.
Khẽ khàng ông gật đầu đáp lại tôi. Ngồi xuống bên cạnh giường ông, “Ông có muốn kể con nghe điều ông đang bận lòng không?”, tôi hỏi. Ông đáp:
- Con nhìn xem, cuộc đời của ông đến đây là hết rồi… Ông sắp chế.t rồi…
Ông bật khóc. Trông ông giờ như một đứa trẻ đang nằm khóc dưới cánh tay tôi. Nhẹ nhàng chạm vào vai ông, tôi tiếp lời:
- Con vui khi ông có thể để cảm xúc tuôn ra như thế này. Ông đang làm đúng rồi. Ông có thể kể cho con thêm về điều ông đang nghĩ về không? Ông đang mang nỗi sợ về chính sự chế.t? Hay ông đang có suy tư gì khác?
- Thật ra, ông nghĩ nhiều đến bà ở nhà… Ông đi rồi, bà còn có một mình à. Chồng trước của bà đã mất vì nhồi máu cơ tim. Giờ ông đây cũng phải bỏ bà mà đi, ông phải bỏ bà đi… Cái cuộc đời này…
Nói rồi ông lại nghẹn lời, rồi lại bật khóc. Tôi khẽ nắm lấy tay ông, chờ đến khi ông bình tâm lại, tôi hỏi tiếp:
- Bà nhà mình tên gì ông nhỉ?
- Bà tên Anna, một cái tên đẹp…
- Ông biết không? Dù không ai nghĩ đến, hay không ai muốn nghĩ đến, thì chúng ta đều phải rời xa nhau dù một cuộc tình có đẹp đến mấy. Dù cho chúng ta có thể đi cùng nhau đến bạc đầu, cũng thường phải có một kẻ đi trước, một người phải ở lại.
Con đã tự hỏi, rằng vì sao con người lại yêu nhau, dù biết rằng cuối cùng mình có lẽ sẽ lại cô độc mà ở lại. Đến cuối cùng, điều gì là quý giá nhất sau một cuộc tình? Ông à, sau tất cả, điều đẹp nhất con thấy trong một cuộc tình là những cảm xúc của ông lúc này. Ông và bà Anna đã yêu nhau, và sẽ yêu nhau đến hơi thở cuối cùng. Ông và bà hẳn đã có những giây phút tuyệt vời nhất trong đời cùng nhau. Khi ông không còn ở đây, khi cuộc tình này kết thúc, điều gì còn ở lại? Đó chính là những kỉ niệm ấy của ông bà, những hồi ức cũ sẽ dìu dắt bà trên con đường còn lại. Ông à, bà sẽ sống tiếp, với những giấc mơ và những giây phút hạnh phúc mà bà đã từng có cùng với ông.
Nghe đến đây, ông yếu ớt nói cảm ơn tôi rồi lại giàn giụa nước mắt. Tôi mỉm cười hỏi ông:
- Ông hài lòng với cuộc đời mình đã sống chứ? Ông có điều gì nuối tiếc không?
- Hmm... Không có, ông đã sống như cách mình muốn sống rồi, ông cũng đã yêu bằng hết mọi thứ mình có rồi.
- Ông không hối tiếc gì, và đó là lý do vì sao ông cũng đừng nên trách cứ cuộc đời mình ngay lúc này. Ông đã yêu và trân trọng bà đến giây phút cuối và ông đã để lại một tình yêu đẹp trong lòng bà. Cuộc đời ông đã sống, ông đã không hối tiếc gì. Đó là một điều quá đáng quý. Tình yêu, sự hài lòng về quãng đời đã từng sống làm cuộc đời của ông trở nên đáng sống. Hơn hết, một điều rất quan trọng: ông còn thời gian. Hôm nay bà sẽ đến thăm ông, ông có thời gian để nắm lấy tay bà, để nói: “ừ tui cảm ơn bà vì tất cả, chỉ đơn giản là vì bà đã tồn tại trên đời và bước vào cuộc đời tui. Tui thương bà”. Ông có thể tin con, rằng thời gian của ông lúc này là một điều xa xỉ với nhiều người.
Nếu hôm nay là ngày cuối cùng để sống, bạn sẽ tiếc cho cuộc đời mình đã sống chứ? Bạn đã kịp sống chưa?
Tiến vào phòng bệnh để kiểm tra tình trạng bệnh nhân, tôi thấy ông nằm cuộn mình trên giường, mắt ông đỏ hoe.
“Con chào ông. Ông vừa khóc sao?”, tôi hỏi nhẹ.
Khẽ khàng ông gật đầu đáp lại tôi. Ngồi xuống bên cạnh giường ông, “Ông có muốn kể con nghe điều ông đang bận lòng không?”, tôi hỏi. Ông đáp:
- Con nhìn xem, cuộc đời của ông đến đây là hết rồi… Ông sắp chế.t rồi…
Ông bật khóc. Trông ông giờ như một đứa trẻ đang nằm khóc dưới cánh tay tôi. Nhẹ nhàng chạm vào vai ông, tôi tiếp lời:
- Con vui khi ông có thể để cảm xúc tuôn ra như thế này. Ông đang làm đúng rồi. Ông có thể kể cho con thêm về điều ông đang nghĩ về không? Ông đang mang nỗi sợ về chính sự chế.t? Hay ông đang có suy tư gì khác?
- Thật ra, ông nghĩ nhiều đến bà ở nhà… Ông đi rồi, bà còn có một mình à. Chồng trước của bà đã mất vì nhồi máu cơ tim. Giờ ông đây cũng phải bỏ bà mà đi, ông phải bỏ bà đi… Cái cuộc đời này…
Nói rồi ông lại nghẹn lời, rồi lại bật khóc. Tôi khẽ nắm lấy tay ông, chờ đến khi ông bình tâm lại, tôi hỏi tiếp:
- Bà nhà mình tên gì ông nhỉ?
- Bà tên Anna, một cái tên đẹp…
- Ông biết không? Dù không ai nghĩ đến, hay không ai muốn nghĩ đến, thì chúng ta đều phải rời xa nhau dù một cuộc tình có đẹp đến mấy. Dù cho chúng ta có thể đi cùng nhau đến bạc đầu, cũng thường phải có một kẻ đi trước, một người phải ở lại.
Con đã tự hỏi, rằng vì sao con người lại yêu nhau, dù biết rằng cuối cùng mình có lẽ sẽ lại cô độc mà ở lại. Đến cuối cùng, điều gì là quý giá nhất sau một cuộc tình? Ông à, sau tất cả, điều đẹp nhất con thấy trong một cuộc tình là những cảm xúc của ông lúc này. Ông và bà Anna đã yêu nhau, và sẽ yêu nhau đến hơi thở cuối cùng. Ông và bà hẳn đã có những giây phút tuyệt vời nhất trong đời cùng nhau. Khi ông không còn ở đây, khi cuộc tình này kết thúc, điều gì còn ở lại? Đó chính là những kỉ niệm ấy của ông bà, những hồi ức cũ sẽ dìu dắt bà trên con đường còn lại. Ông à, bà sẽ sống tiếp, với những giấc mơ và những giây phút hạnh phúc mà bà đã từng có cùng với ông.
Nghe đến đây, ông yếu ớt nói cảm ơn tôi rồi lại giàn giụa nước mắt. Tôi mỉm cười hỏi ông:
- Ông hài lòng với cuộc đời mình đã sống chứ? Ông có điều gì nuối tiếc không?
- Hmm... Không có, ông đã sống như cách mình muốn sống rồi, ông cũng đã yêu bằng hết mọi thứ mình có rồi.
- Ông không hối tiếc gì, và đó là lý do vì sao ông cũng đừng nên trách cứ cuộc đời mình ngay lúc này. Ông đã yêu và trân trọng bà đến giây phút cuối và ông đã để lại một tình yêu đẹp trong lòng bà. Cuộc đời ông đã sống, ông đã không hối tiếc gì. Đó là một điều quá đáng quý. Tình yêu, sự hài lòng về quãng đời đã từng sống làm cuộc đời của ông trở nên đáng sống. Hơn hết, một điều rất quan trọng: ông còn thời gian. Hôm nay bà sẽ đến thăm ông, ông có thời gian để nắm lấy tay bà, để nói: “ừ tui cảm ơn bà vì tất cả, chỉ đơn giản là vì bà đã tồn tại trên đời và bước vào cuộc đời tui. Tui thương bà”. Ông có thể tin con, rằng thời gian của ông lúc này là một điều xa xỉ với nhiều người.
Một người đã từng nói với con thế này, rằng mình có quyền sợ và đau khi cái chế.t đến gần ông à. Cái chế.t như việc chuyển dạ, là sự kết thúc và cũng là sự khởi nguyên, là một quá trình cựa mình đau đớn để chuyển sang một trạng thái khác. Mọi thứ rồi sẽ qua, chỉ duy điều này con có thể nói chắc được. Quá trình dù có đau đớn đến mấy, nó chắc chắn sẽ qua. Và khi mọi thứ qua đi, ông sẽ không còn nỗi đau hay nỗi sợ nào. Phía cuối con đường của ông là sự tĩnh lặng và an yên mà ông cần.
Thế đấy, có những sự thật dù ta có sống đến bạc đầu cũng khó mà chấp nhận nổi. Cái chế.t thường là thứ cấm kị, không ai được nhắc đến và ta cứ thế chạy chốn khỏi mọi ý niệm về sự tồn tại của nó. Ta sống như thể cái chế.t sẽ chẳng đến vào ngày mai hay ngày tới. Ta chạy trốn mãi đến khi bạc đầu, đến khi không còn hơi sức nữa và vào năm 90 tuổi, ta vẫn sốc khi cái chế.t đứng trước mặt ta. Vì tất cả những điều này, tôi sẽ luôn muốn nhắc đi nhắc lại về sự hữu hạn của hơi thở chúng mình, để bạn và tôi luôn nhớ, rằng cái chế.t có tồn tại, và nó hoàn toàn có thể là ngày mai của ta.
Thế đấy, có những sự thật dù ta có sống đến bạc đầu cũng khó mà chấp nhận nổi. Cái chế.t thường là thứ cấm kị, không ai được nhắc đến và ta cứ thế chạy chốn khỏi mọi ý niệm về sự tồn tại của nó. Ta sống như thể cái chế.t sẽ chẳng đến vào ngày mai hay ngày tới. Ta chạy trốn mãi đến khi bạc đầu, đến khi không còn hơi sức nữa và vào năm 90 tuổi, ta vẫn sốc khi cái chế.t đứng trước mặt ta. Vì tất cả những điều này, tôi sẽ luôn muốn nhắc đi nhắc lại về sự hữu hạn của hơi thở chúng mình, để bạn và tôi luôn nhớ, rằng cái chế.t có tồn tại, và nó hoàn toàn có thể là ngày mai của ta.
Nếu hôm nay là ngày cuối cùng để sống, bạn sẽ tiếc cho cuộc đời mình đã sống chứ? Bạn đã kịp sống chưa?
Nhận xét
Đăng nhận xét