Kẻ Dệt Mộng
Cậu có muốn nghe sự khởi đầu của tất cả không? Hắn bước ra từ nơi tăm tối trầm mặc, thoang thoảng là tiếng gió như muốn tru lên những câu chuyện bi ai xé toạc lòng người. Cơ thể hắn khiến người ta rợn người bởi lớp chất nhầy màu đen nhớp nháp đang rỉ ra — thứ ghê tởm ấy gợi nhắc đến cái cốt lõi trần trụi của lòng người. Hắn là ai? Hắn từ đâu đến? Không ai biết. Cũng chẳng ai buồn đi tìm câu trả lời. Người ta chỉ thích ví hắn như một sự bí ẩn của tạo hóa. Con người tìm đến hắn, cố chạm vào hắn bằng một chút sợ hãi xen lẫn tò mò. Rồi họ cũng rời đi, để lại sinh linh ấy một mình giữa đất trời cô quạnh. Hắn cô độc. Lê thê qua một quãng đường dài, hắn chẳng tìm thấy ai ngoài cái bóng của chính mình. Con người ghét hắn? Hắn chỉ khẽ cười nhạt trước câu hỏi ấy trong đầu. Không, con người không ghét hắn — họ sợ. Hắn chạy trốn hừng đông. Hắn trị vì sao trời và đánh cắp ánh trăng treo vào tim mình. Khi bình minh vừa khép lại, hắn lẩn ra từ nơi tăm tối, ngồi trên mỏm đá chơi vơi, chờ đợi thời gian...
Nhận xét
Đăng nhận xét