Kí số 6
Tôi lại gặp cậu. Cậu vẫn nhỏ bé như ngày nào. Cậu vẫn luôn nhìn tôi như thế — trân trân như muốn xé toạc cả tâm can. Tôi tiến đến, ngồi cạnh cậu. Cậu ngước nhìn lên trăng mà thì thầm với tôi: – Này. – Gì? – Gặp tôi chắc cậu chẳng vui vẻ gì nhỉ? – Đúng là không thoải mái thật... nhưng năm tháng dài thế rồi, tôi vẫn chẳng đành buông tay cậu. Cậu cầm lấy tay tôi. Đôi bàn tay của cậu vẫn lạnh lẽo như vậy. Cậu nhìn tôi rồi thủ thỉ: – Hôm nay tôi không muốn ở một mình. – Có chuyện gì à? – Ừ... Lại một sợi dây thòng lọng được treo lên rồi... Giữa những người đang sống, có những kẻ đang chết. Và rồi những kẻ không sống ấy thường sẽ tự kết thúc bằng một sợi dây thòng lọng. Tự kết liễu đời mình. Là ngu ngốc? Hay là bi kịch? Cậu đã từng muốn được treo mình lên trên giá gỗ kia, nên giờ đây, cậu cảm nhận được xúc cảm ấy. Cậu nghe rõ mồn một tiếng thét của những linh hồn — những linh hồn cô độc và đang run rẩy vì cái giá lạnh của loài người. Vì sao có kẻ muốn lấy máu mình nhuộm...