Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2020

Kí số 9

Cậu này, cậu có bao giờ nghe về một lời nguyền đau đớn nhưng lại lộng lẫy đến nao lòng? Những bản nhạc tình ca của tháng ngày xưa cũ — chẳng hiểu sao có nhiều lúc... đẹp đến lạ. Một thứ tình rất bolero: êm đềm, dai dẳng, và bi lụy. Tôi khá thích cách người ta họa những cảm xúc rất uỷ mị ấy vào lời bài hát bằng những hình ảnh kín đáo, rất đỗi xinh đẹp. Có lúc, tôi thấy tiếng nhạc cũ này du dương như tiếng chuông của một ngôi đền cổ. Dù thanh âm đã vương nét trầm mặc, vẫn có những kẻ say sưa đến mức tôn thờ. Thật buồn cười… khi tôi chẳng đem lòng yêu ai, nhưng lại để biển xô sóng trào trong lòng chỉ vì nghe một bản nhạc tình buồn. Người ta thường bảo: khả năng cảm nhận những xúc cảm phức tạp từ cuộc đời của người khác là một món quà. Nhưng với những linh hồn mang trong mình một quả tim đa sầu đa cảm, thì khả năng trời phú ấy đôi khi... chẳng khác gì một lời nguyền lộng lẫy. Một nét nhạc cũ, cùng tách trà chanh còn nóng. Tôi chợt nghẹt thở khi nghe câu hát: “Tưởng như em gặp lại anh trong...

Lặng

Sao em chẳng đặt trái tim đỏ hỏn của mình vào tay kẻ nào? Em biết mà — có nhiều kẻ đã thèm khát đến điên dại vì nó. Năm đó, nhật thực đã ôm lấy mặt đất lạnh tanh. Em lại đứng ở một ngã ba đường, chơi vơi giữa người với người, tay mân mê một quả tim người còn vẹn nguyên mao mạch. Trong cái tiết trời ảm đạm u uất ấy, em đã từng cầu xin người ta hôn lấy trái tim em một lần , cầu xin người ta gửi lại nơi em một tình yêu vĩnh hằng . Chỉ cần một khoảnh khắc thôi, em nghĩ mình cũng sẽ bớt lạnh lẽo hơn đôi phần. Bỗng có những kẻ xa lạ bước đến bên em. Họ nhìn em hồi lâu rồi nở một nụ cười nham nhở. Họ hất quả tim trên tay em xuống đất và giày xéo nó. Em trân trân nhìn bầy người ấy, toàn thân chợt run rẩy. Em bắt đầu gào thét — nhưng chẳng biết gọi tên ai. Em gọi trời, gọi đất, gọi những thứ vô tri vô giác trước mắt mình. Nhưng em nào biết… hình như đến cả ngọn gió cũng chẳng buồn đáp lời em van xin. Em nhặt lại quả tim đã tàn tạ, và em khóc — rất nhiều. Cầm tr...

Hoa hồng trắng

Những đóa hồng đỏ còn tanh mùi máu... Nơi xứ sở của các loài hoa, hoa hồng đỏ là những cô nàng được ưa chuộng hơn cả. Sắc đỏ tươi trên cơ thể các nàng, mùi hương nhẹ nhàng và âu yếm như nắng ban mai, luôn quyện lấy bất kỳ gã si tình nào lạc đến chốn này. Con người tôn thờ hoa hồng đỏ như những khúc tình ca da diết, như những lần trao môi nồng cháy của đôi tình nhân xứ Prague. Họ tin rằng, hoa hồng đỏ tuy lộng lẫy nhưng mang trong mình linh hồn yếu mềm. Vì thế, những công việc nặng nhọc trong kinh thành sẽ do hoa hồng trắng phụ trách — những đóa hồng được cho là mang trong mình linh hồn mạnh mẽ hơn. Nhưng... Ở góc khuất bị lãng quên nơi xứ sở xinh đẹp, không phải hoa hồng trắng nào cũng mạnh mẽ. Nơi đó, có những đóa hồng trắng luôn nhìn ra bằng đôi mắt buồn rười rượi. Chúng là những đóa hồng mang trong mình linh hồn của hoa hồng đỏ — sự tinh khiết, yếu ớt đến mong manh. Nhưng đáng thương thay, ngày ngày, chúng phải gồng mình để trở thành một đóa hồng trắng như lời người ta vẫn hay kể. V...

Mười hai giờ đêm

Có kẻ vì sợ bóng đêm trong lòng mình, mà vội vã vồ vập lấy những hơi ấm nán tạm từ những kẻ xa lạ — từ những kẻ mà hắn còn chưa một lần chạm mặt. Thời tiết dạo này dần trở nên ảm đạm. Mưa rả rích trên những cành sồi già đã chết tự lúc nào. Vào đến độ thời gian này, khu rừng của hắn dần trở nên lạnh lẽo quá đỗi. Đến giờ, hắn vẫn chẳng biết — cái lạnh giá nơi khu rừng ảm đạm ấy là do những cơn mưa chiều hay do cái lạnh lẽo của những linh hồn bị giam cầm nơi lòng hồ giữa rừng — những sinh linh mãi lênh đênh, chẳng nguyện trầm mình. Đêm nay, hắn muốn rời khỏi khu rừng. Hắn đến nơi hắn từng tự dặn lòng rằng sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến nữa. Đó là quảng trường ồn ào nhất trong thế giới loài người — nơi mà người người quyện lấy nhau như thể đói khát xúc cảm trần tục. Ở nơi đó, hắn chọn cho mình một thức uống không cồn, rồi tiến đến chiếc bàn cũ kỹ có người đang ngồi. – Tôi có thể ngồi đây không? Anh mỉm cười, gật đầu. Hắn thường ngồi một mình. Đến mức, hắn cũn...