Bài đăng

Chết

Tôi nắm lấy tay ông. "Ông cảm ơn con vì tất cả, con đã làm rất tốt. Ông rất biết ơn về mọi thứ. Từ giờ hãy sống tốt nhé. Ông nghĩ mình không còn nhiều thời gian nữa, ông sắp phải đi rồi con ạ. Ừ... Ông nghĩ mình phải chế.t rồi." Tôi nhìn ông, mỉm cười, gật đầu.  Tôi biết ông đúng về dự cảm của mình. Tôi biết rằng ngày hôm đó có thể là ngày cuối cùng tôi chăm sóc người bệnh nhân trước mắt mình. Dù đã trải qua hoàn cảnh này nhiều lần, giây phút bệnh nhân nắm lấy tay tôi và nói lời từ biệt cuối cùng vẫn luôn làm tôi đôi khi thấy như đang bị nghẹt thở. Đó là những giây phút tôi cảm được rõ mồn một sự chuyển động của thời gian, nó luồn qua kẻ đang hấp hối trên giường rồi đâm xuyên qua tôi. Sự vĩnh cửu của cái chế.t là thứ người ta chỉ cảm nhận được khi nó thực sự đã ngay cạnh ta, đang chạm vào ta và nhắc nhớ ta về ý nghĩa của một cuộc đời sắp qua, sẽ qua hay những điều còn sót lại. Ở trong căn phòng, nơi một sự sống đang dần le lói vì sắp tắt,  tôi thấy mình như đang ngồi trơ chọi...

Review "Bên dòng sông Hằng" - Endo Shusaku

Đóng lại quyển sách cùng cảm giác lửng lơ, mơ màng như cách những lữ khách Nhật Bản tìm đến sông Hằng để tìm kiếm một điều bản thân chẳng rõ. “Bên dòng sông Hằng” là câu chuyện về những hành khách từ Nhật Bản tìm đến Ấn Độ xa xôi với những mộng mị và giấc mơ của riêng mình. Như những người hành hương đến sông Hằng linh thiêng, phần lớn họ đều mang trong lòng mình một lòng hồ sâu thăm thẳm, đen ngòm. Ấy là ông Isobe đi tìm trong vô vọng một hóa thân kiếp sau của vợ mình, là nhà văn đồng thoại Numata đi tìm lại con chim nhồng, là ông Kiguchi đi tìm vết khâu vá cho một tàn tích của chiến tranh, là anh linh mục Ootsu khát khao noi theo chân dung của Củ Hành, hay cô Mitsuko đi tìm một ý nghĩ của sự tồn tại, lòng tốt, tình yêu và niềm tin trên đời. Mình thích cách những cuộc đời không có liên hệ gì lại bỗng va vào nhau. Điều mình thích nhất trong cuốn sách này là cách dẫn truyện từ tốn và những suy tư của tác giả về khái niệm tôn giáo qua nhân vật Ootsu. Một cách nào đó cuộc đời của Mitsuko...

Câu chuyện „gia đình“ , thế hệ và chiếc la bàn

Là một đứa trẻ may mắn được sinh ra trong thời bình, tôi sẽ mãi không hình dung hết những nỗi đau cha ông mình đã đi qua trong thời chiến tranh loạn lạc. Ngồi uống một tách trà bạc hà từ vườn nhà ông bà, tôi ngồi nghe ông kể về những đau thương và mất mát tôi không thể tưởng tượng. Ông và chị em xa gia đình lúc mười mấy tuổi, xách ba lô rời Việt Nam với một trách nhiệm nặng về trên vai, rằng „mày đi để cứu lấy gia đình mình“. Ở đất khách quê người, không biết tiếng cũng chả hiểu gì về văn hóa, với hai bàn tay trống rỗng, ông bà đã lăn lộn ở xứ người, với nhiều nỗi sợ, nỗi nhục, cùng nỗi nhớ gia đình, nỗi đau về tình hình của đất nước. Ở kia hay ở đây, ai có sống chết ra sao cũng chẳng rõ. Khái niệm về „nhà“ và „gia đình“ khi ấy không phải là một sự lựa chọn, mà là một nghĩa vụ. Gia đình là gốc rễ, là nguồn sống, là động lực để vươn lên, là ý niệm cuối cùng có thể tựa vào. Khi cả bầu trời và tương lai trông như bị nhuốm bởi một màu đen đặc, hai tiếng gia đình là tia sáng duy nhất giúp n...

Rối loạn nhân cách ái kỉ (NPD)

„Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?“ „Ôi tôi xinh đẹp quá. Ôi tôi sao hát hay quá. Ôi tôi là người đúng đắn trong mọi việc. Ôi tôi làm mọi điều chỉ vì một lòng thành tử tế. Nếu cho tôi một phút được phép nói một lời thật lòng: Sao mà... tôi hoàn hảo quá.“ Trong văn chương người ta gọi những ảo ảnh không thật về mình là một giấc mộng mị, trong khoa học ta có một cái tên „kêu“ hơn: Rối loạn nhân cách ái kỉ - Narcissistic personality disorder (NPD). Trước hết, tôi muốn làm rõ rằng tất cả chúng ta đều tự luyến theo một mức độ nào đó: ta tự hào về những thành công của mình, mong muốn được người khác công nhận và đôi khi phản ứng tiêu cực và khó chịu khi bị chỉ trích hoặc từ chối. Một mức độ tự luyến nhất định là hoàn toàn bình thường. Nhưng, như những điều bình thường trên thế gian, cũng có một thái cực vượt xa sự tự luyến lành mạnh: Rối loạn nhân cách ái kỉ.   Người mắc chứng rối loạn nhân cách ái kỉ có một nhu cầu to lớn cho sự ngưỡng vọng của người khác về...

Tình bạn của người lớn

“Ủa sao đứa bạn thân lâu rồi lại không liên lạc gì với mình nữa ta. Ủa sao nó không mời đi đám cưới. Ủa nó tự nhiên có vấn đề với mình hả ta. Ủa sao mình như bị đá vậy. Sao nó bỏ mình… Ủa, Ủa, Ủa…” Sao tình bạn lúc lớn khó bền hơn lúc nhỏ vậy? Vì sân chơi đã thay đổi. Nào, hãy nhớ lại thời cấp 1, cấp 2, cấp 3 gì đó của mình xem, bạn sẽ thấy mọi điều kiện tốt nhất đều quy tụ lại để bạn rất dễ để có một tình bạn: các bạn ở cùng độ tuổi với nhau, rụng răng sữa ở cùng thời điểm, đi học cùng trường, gặp nhau mỗi ngày, ngồi cạnh nhau mỗi ngày, học cùng môn, thi cùng các kì thi, có những bước ngoặt quan trọng y chang nhau. Rồi... BÙM! Mọi thứ tan rã: đứa thì đi du học, đứa đi học nghề, đứa học cao đẳng, đứa đi làm, đứa thì chuyển nhà, đứa thì lập gia đình. Ta đứng giữa những ngã rẽ, phần lớn trong chúng ta không thấy trước sự tan rã này. Ta sốc khi nó xảy ra. Tiếc rằng, sự tan rã vào năm 18 tuổi có lẽ là đầu tiên nhưng không bao giờ là cuối cùng. Dù bạn có 30, 40 hay 50 tuổi, sự tan rã trong ...